Cô hàng xóm cứ ăn mặc thế này ai mà chịu nổi. Sĩ quan Simón muốn gặp anh tại văn phòng của ông ấy, tầng 3 cửa số 59. -Cảm ơn… – Paula đáp lại với giọng vô cùng buồn bã. Họ rời phòng khách đi đến thang máy, nhìn thấy những người bị buộc tội, những người da đen (Paula cảm thấy sợ hãi) Cô nhấn nút thang máy, sốt ruột chờ đợi, cô không muốn bị mọi người vây quanh… 1 phút sau cô đến nơi, bước vào với Sarah và quay số tầng 3. Anh nhìn thấy người bạn đồng hành của mình với đôi mắt đen tuyền đầy u sầu. -Sarah… – Anh thì thầm khi ôm lấy eo cô bằng đôi bàn tay lạnh giá của mình và áp trán anh vào trán cô, gần như chạm vào môi họ. – Sarah, anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ điều gì xảy ra với em… Sarah chỉ ôm cô thật chặt, cho đến khi họ bước ra ngoài dọc theo hành lang trải thảm đỏ dài, cho đến khi đến cửa số 59. Cả hai cô gái bước vào mà không gõ cửa và ngồi xuống. tại một chiếc bàn gỗ đánh vecni. Paula nắm lấy tay Sarah. -Chào buổi sáng các cô, tôi là sĩ quan Simón. – Một người đàn ông bước ra từ cửa kính ăn mặc giống thám tử hơn. Cao, có làn da ngăm đen và đôi mắt nâu.

Cô hàng xóm cứ ăn mặc thế này ai mà chịu nổi